Chương 724

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

9.075 chữ

15-12-2022

Địa điểm Du gia và Lịch gia đàm phán là học viện Lôi Đình.

Học viện Lôi Đình canh phòng nghiêm ngặt, bên trong còn có rất nhiều cường giả, hơn nữa bởi vì khoảng thời gian này trùng với kỳ nghỉ, cho nên học sinh không có mặt trong trường, không cần lo lắng sẽ có người đi nhầm, quả là địa điểm lý tưởng để đàm phán.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ngồi xe cùng người Du gia, trên đường gặp phải ba lần tập kích, mãi tới khi đến học viện Lôi Đình, tập kích mới chấm dứt.

Xe vừa tới nơi, họ liền gặp ngay đại biểu của Lịch gia ở cửa vào, còn chưa lên tiếng, giọng nói châm chọc khiêu khích của đối phương đã truyền tới: “Ông trời thật không có mắt, mấy lần ám sát liên tục cũng không đánh chết được các ngươi, quả nhiên là tai họa lưu ngàn năm.”

Câu này rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng đám sát thủ tập kích Du gia kia do Lịch gia an bài, nhưng hai bên đối lập lại thờ ơ, từ sau khi hai nhà triệt để coi nhau như nước với lửa, không biết đã giao thủ ngoài sáng trong tối không biết bao nhiêu lần, ám sát cũng chỉ là chuyện thường ngày, cho dù giải thích, chưa chắc Du gia đã tin, đương nhiên, cũng chưa chắc đám sát thủ kia là do Lịch gia phái tới.

Thấy người Du gia đều nhìn qua, gã nọ hất cằm, có vẻ rất đắc ý.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc đánh giá gã một lần, khá là trẻ, bề ngoài cũng tạm được, nhưng so với Du Lộ và Du Bách thì quả là bị chèn ép tới lu mờ, tuyệt đối là một đứa nhỏ bất hạnh, chắc thường xuyên bị người nhà so sánh, bởi vì ánh mắt gã nhìn Du Lộ và Du Bách như thể chỉ hận không ăn tươi nuốt sống họ được.

Có điều người Du gia luôn có một truyền thống tốt đẹp rất hoàn mỹ, đó chính là khi đối mặt với người mình không thích, họ thường không nhìn thẳng, coi kẻ kia thành không khí.

Sau khi gã trẻ tuổi kia nói xong câu đó, ngoại trừ Du Tiểu Mặc, những người khác còn thẳng thèm bố thí cho gã một ánh mắt, mà lướt thẳng qua gã đi vào học viện Lôi Đình, làm gã kia tức giận quá sức.

Những người khác của Lịch gia cũng đen mặt, vừa nhìn đã biết tình hình kiểu này khó mà hòa hợp được, Du Tiểu Mặc không rõ những người dốc sức muốn hàn gắn quan hệ giữa Du gia và Lịch gia nghĩ gì, chẳng lẽ họ không thấy Lịch gia toàn một đám não tàn sao?

“Cha, đám họ Du kia rất quá đáng.” Lịch Lâm lập tức quay sang mách với ông chú bên cạnh gã.

Ông chú này là gia chủ của Lịch gia – Lịch Hoành, từ xưa tới nay đều bất hòa với Du Dung, hai nhà đều nổi tiếng vì luyện đan, Lịch gia không bằng Du gia là một vấn đề, nhưng nguyên nhân thực sự là do tướng mạo, cả lão và Du Dung đều là người cùng lứa, tuổi tác không cách biệt là bao, nhưng tướng mạo thì đúng là chênh lệch vạn dặm.

Du Dung là một người đàn ông lịch lãm, phong độ nhẹ nhàng, toàn thân đều tỏa ra khí chất quý tộc giàu có, còn Lịch Hoành lại là một ông chú trung niên bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, mặc dù bộ dạng không xấu, nhưng cũng chỉ là một ông chú trung niên bình thường thôi, con lão không di truyền bề ngoài của lão, đoán chừng là giống mẹ.

Mặt mũi Lịch Hoành u ám, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mấy người Du gia, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, “Chờ xem, bọn chúng không đắc ý được lâu nữa đâu.”

Nghĩ đến kế hoạch của nhà mình, Lịch Lâm cười lớn, “Đúng vậy, bọn chúng cũng chỉ tranh thủ đắc ý được bây giờ thôi.”

Nơi diễn ra đàm phán là phòng họp của học viện Lôi Đình, phòng họp vô cùng rộng lớn đã bị lấp kín bảy tám phần, ngoại trừ thành viên của Du gia và Lịch gia, những người khác đều là nhân vật lớn có thể giậm chân gây ra động đất ở kinh đô này, nếu những người này gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ khiến nước Z chấn động.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã sớm bị đội trưởng Kiều Sâm gọi lại ngay khi vừa vào cửa.

Sau khi hộ tống người Du gia an toàn tới nơi này, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, nhưng đây chỉ là một trong số những nhiệm vụ mà họ được giao thôi, tiếp theo họ còn phải giúp đỡ để buổi đàm phán được tiến hành thuận lợi.

Mặc dù rất nhiều người hy vọng hai nhà có thể bắt tay giảng hòa, nhưng cũng có người hy vọng họ xích mích, nếu không thì sao Du gia lại liên tiếp bị ám sát, bởi vậy họ phải thường xuyên cảnh giác đề phòng mấy kẻ âm mưu phá hoại buổi đàm phán, cho dù Du Tiểu Mặc cảm thấy kể cả không có ai xông tới, hai nhà cũng không thể giảng hòa, nhưng họ vẫn phải tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên.

“Hai ngày bảo vệ người Du gia, các cậu có phát hiện việc gì bất thường không?” Kiều Sâm hỏi.

“Trên cơ bản thì không có gì bất thường.” Du Tiểu Mặc đáp, nói xong lại nhớ tới điều gì: “Đêm qua có người lẻn vào Du gia, nhưng cả đám đều cắn lưỡi tự vẫn.”

Kiều Sâm còn định hỏi thật sự không có gì sao, ai ngờ câu sau đã dập tắt suy nghĩ này, “Rất có thể đám người kia sẽ không từ bỏ ý đồ, các cậu chú ý, gặp được nhân vật khả nghi không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải báo trước cho tôi, hiểu chưa?”

“Hiểu.” Du Tiểu Mặc gật đầu cười ha hả.

Kiều Sâm thấy thái độ của hắn có vẻ hơi thờ ơ, nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, có thể hộ tống Du gia tới học viện Lôi Đình an toàn, chứng tỏ họ vẫn có bản lĩnh, chỉ cần làm tốt công tác được giao, ông sẽ không so đo những chuyện khác.

Du Tiểu Mặc đứng bên ngoài phòng họp, sung sướng nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm dù đàm phán chưa bắt đầu, không biết đợi sau khi đại BOSS thực sự xuất hiện, họ có còn thảnh thơi mà cãi nhau được không nhỉ.

“Lăng Tiêu, anh bảo khi nào kẻ kia mới đến.”

Lăng Tiêu dựa lưng vào vách tường, sắc mặt hờ hững, nghe hắn hỏi, khóe miệng nhếch lên, “Ta có phải hắn đâu, làm sao biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào, có điều, chắc là khi đàm phán tiến hành tới cao trào chứ gì, người ở chỗ em toàn đức hạnh như thế.”

Du Tiểu Mặc nghe được câu cuối có vẻ ghét bỏ của y, cười nhạo: “Chẳng lẽ người ở đại lục Thông Thiên không có đức hạnh thế này chắc, nói cứ như anh không giống người thường ấy.”

“Chẳng lẽ không phải ta không giống người thường sao?” Lăng Tiêu cười tà khí với hắn.

Du Tiểu Mặc tặng cho y một cước, “Anh rất cần ăn đòn đấy.”

Lăng Tiêu bị chọc cho cười ha ha.

Tiếng cười của y “lây” cho những người khác, kể cả đám người đang tranh cãi túi bụi trong phòng họp, mọi người đồng loạt nhìn ra phía ngoài, cảnh tượng rất rung động, thường thì cử động phạm nhị này do Du Tiểu Mặc độc quyền, vậy mà lần này lại biến thành Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc cảm thấy thần kỳ dễ sợ.

Cả phòng họp chìm vào im lặng, một vị họ hàng của Lịch gia lập tức vỗ bàn, “Người nào mà không tuân thủy quy tắc như vậy, không biết bọn tôi đang họp sao?”

Người này thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa đi cùng người Du gia, tưởng họ có liên quan, đúng lúc đang tức mà không biết xả đi đâu, liền mượn đề tài nói chuyện của mình, trút hết giận dữ lên đầu Lăng Tiêu, có điều hiển nhiên vận khí của lão này không được tốt lắm, chọn trúng Du Tiểu Mặc cũng được, vậy là lại nhắm vào Lăng Tiêu.

So với người Du gia theo thói quen bỏ qua họ, thì Lăng Tiêu khi ấy là thực sự coi thường, đã vậy còn mang thái độ cao quý của bậc bề trên quan sát thứ sinh mệnh bé nhỏ, trước kia thì không thế, nhưng từ sau khi Lăng Tiêu trở thành Chí Tôn giả, cảm giác này càng ngày càng khắc sâu, trừ khi là người thân hoặc bạn bè, nếu không đều nhận được loại đãi ngộ này hết.

Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn người nọ, sự miệt thị trong ánh mắt kia làm đối phương giận tím mặt.

“Đây là ai, con mắt đặt ở sau lưng à, dám ngang nhiên phá hỏng hội nghị của chúng ta, không để mọi người vào mắt sao?” Lịch Long giận dữ trách mách, lời nói rất có ý dẫn mọi người nghĩ theo hướng tiêu cực.

Những người khác còn không có phản ứng, Du Tiểu Mặc đã ngoáy ngoáy tai, buồn bực nói: “Sao gần đây thường xuyên nghe được tiếng chó sủa ẳng ẳng thế nhỉ, vừa nãy ở ngoài cửa học viện cũng nghe thấy, chẳng lẽ tai em bị nghễnh ngãng?”

“Tiểu quỷ thối, ngươi nói cái gì?” Lịch Long nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, hai mắt phun lửa.

Du Tiểu Mặc giật mình nói: “Ông chú, chẳng lẽ tai ông điếc sao, tôi nói gì ông cũng không nghe thấy à? Thương ghê vậy đó, nhưng tôi không có hứng lặp lại lần nữa cho ông đâu, vậy đi, ông cứ coi như tôi không nói gì là được.”

“Vô liêm sỉ!” Gia chủ Lịch gia – Lịch Hoành cuối cùng cũng nổi giận.

“Du Tiểu Mặc, đừng nói nữa!” Cùng lúc đó, Kiều Sâm cũng lên tiếng.

Bản thân hắn còn không phát hiện điều gì bất ổn, Lăng Tiêu đứng bên cạnh đã ho hai tiếng, đợi lúc Du Tiểu Mặc phát hiện, bốn ánh mắt nóng rực đã tập trung trên người hắn, nhiệt độ nóng tới nỗi hắn muốn nhảy dựng lên, không cần nhìn thì hắn cũng biết chắc chắn nét mặt bốn người lúc này đang rất khiếp sợ, hắn quên mất Kiều Sâm biết tên mình, bởi vì không ngờ lại gặp người nhà sớm như vậy, cho nên hắn không đổi tên.

Du Tiểu Mặc cố gắng bảo mình lờ bốn ánh mắt kia đi, cố co lại từng chút từng chút một, mãi tới khi cả người đều rúc vào sau bức tường, người bên trong không nhìn thấy hắn mới thôi, Du Tiểu Mặc lập tức ôm Lăng Tiêu, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ.

Xong rồi!

Bản thân tự thẳng thắn và bị vạch trần tuyệt đối là hai chuyện khác nhau, trước kia hắn cũng từng nghĩ về vấn đề này, vốn định sau khi mọi việc kết thúc sẽ thẳng thắn, nhưng kể từ khi biết tình cảm của người nhà dành cho hắn, hắn liền do dự, bây giờ dù đã trốn sau tường, hắn vẫn có thể cảm giác được bốn ánh mắt mãnh liệt kia đang xuyên thủng bức tường.

“Hức hức, làm sao bây giờ?”

“Ngốc!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!